Friday, July 18, 2025

Six Days on Marble Mountain By Neil R. Thorne

Marble Mountain Vietnam, and MACV SOG's CCN's Forward Operational Base (FOB) 4 and C Company of the 5th Special Forces Group, August 21, 1968.
Six Days on Marble Mountain
By Neil R. Thorne
Eleven miles south of Da Nang stands five small, forested marble and limestone mountains bounded by a river on the West and separated by Highway One. Like silent sentinels guarding the coastline, the five are known collectively as Marble Mountain. The highest of these mountains, closest to the beach, is Nui Thuy Son or Kim Son, where several Buddhist temples and shrines have occupied open areas among the steep rocky surfaces for hundreds of years.
Deep caves meander through the interior in a vast, connecting network of tunnels. At the entrance of some caves are statues of Buddha. Occasionally North Vietnamese and Vietcong soldiers hide in the caves to rest or reorganize following a battle. Yet in spite of the inherent danger of sharing the mountain with the enemy, Army and Marine recon and observation teams routinely maintain a watchful eye over American units dotting the coastline below. Two of these units, MACV SOG's CCN's Forward Operational Base (FOB) 4 and C Company of the 5th Special Forces Group, share a strip of beach just north of the mountain.
On August 21, 1968, a team from CCN, Spike Team Rattler, begin a long arduous trek up the rugged face of Nui Thuy Son in search of a worthy place to setup a listening and observation post overlooking the basin. The team, seven Chinese ethnic Nung mercenaries led by team leader Special Forces Sgt.1st Class Ames and squad leader Staff Sgt. Larry Trimble, move methodically, expertly up the mountain until they reach an overhang among the rocks. Without a word spoken, a hasty defensive perimeter is established. Ames and Trimble look down the cliff at a small clearing hidden by foliage and rocks. This is a perfect place for an observation and listening post with a panoramic view of two Marine outposts, their CCN compound, C-Team Headquarters, and other units below.
Satisfied no enemy are in the area, ropes are thrown down and one-by-one team members carefully ease down the craggy, weather-beaten face of the cliff, quietly setting into what will be their lair for the next few days. As dusk turns to night, no enemy has yet been seen or heard. The same is true the following day. What the team doesn't know is elite NVA Sappers and VC units are quietly hiding in caves below preparing for a major assault on American units on the coast.
Sometime after midnight on August 23, 1968, the team is alerted by the sounds and sights of explosions and green and red tracers lighting up the darkness - the NVA and VC are attacking the two Marine outposts. Trimble grabs the radio, desperately trying to contact the Marines but fails. Quickly changing the radio frequency, he calls his CCN compound just as they too are attacked. Spike Team Rattler has no choice but to helplessly watch in horror at the certain death and destruction unfolding before their eyes. But within minutes they too are under heavy attack by enemy soldiers.
In one section of the perimeter, the enemy mounts a ground attack, threating to overrun the team's position. Trimble hands the radio to Ames and rushes forward to organize a defense from the assaulting enemy. In the midst of throwing grenades and laying down continuous fire on the advancing enemy, a Nung points out a nearby enemy mortar dropping rounds on the CCN compound. Raising and firing a M79 rocket launcher, Trimble destroys the mortar position. Enemy fire becomes more sporadic as flares coming from the basin, light up the darkness, casting eerie shadows on the mountain and the fierce fighting below.
Fifteen minutes after the initial attack on FOB 4 and the C-Team, a Spectre AC-130 gunship arrives over the battle area, hosing down the attacking NVA and VC with a steady stream of deadly fire from its 25mm Gatling-type rotary cannon. The fight continues inside the CCN compound, small arms fire and satchel-charges explode everywhere as the enemy and Special Forces soldiers fight hand-to-hand in deadly combat.
After what seems like forever, the rising sun from the South China Sea pushes back the shadows on the beach as surviving NVA and VC escape along the South China Sea beach.
In the growing daylight, the terrible bloodbath is overwhelming for both battle harden warriors and those with little or no experience in war.
But the fighting is not over for Spike Team Rattler.
Wanting to check how vulnerable the team might be, Trimble and several of the Nungs leave their perimeter only to run into an enemy patrol. Following a short firefight, with Ames and the other Nungs from inside the perimeter providing covering fire, a second enemy 82mm mortar is captured along with other enemy equipment and documents. A helicopter flies out and takes the enemy equipment and documents. Ames accompanies the documents back. Some shots are fired at the hovering helicopter just before it climbs away. Trimble, the only American on the ground, is now the team leader. Among the captured papers was a detailed plan for a second attack on the Marine amphibious unit, which was thwarted.
Still surrounded on the mountain, Trimble learns from his interpreter the Nungs intend to sneak through the enemy lines and return to the compound. Refusing to abandon his post, the Nungs leave him behind. But moments after leaving, a firefight erupts bringing them running back to Trimble. With no hope of escaping and too much enemy fire for a helicopter extraction, the team stays put.
That night the enemy tries twice to overrun the perimeter only to be turned back by the team's ground fire and gunships firing danger-close to the team's perimeter. So close, the team is peppered by shrapnel, flying rocks and debris. One Nung is so severely wounded in this fight, he surely would have died if not for Trimble, a trained medic, stopping the bleeding.
On the morning of August 24, a relief helicopter drops in supplies to the beleaguered team as it reorganizes for a breakout. A Special Forces Hatchet platoon is dispatched to assist in the breakout but has to retreat after taking heavy casualties from an enemy determined to prevent Spike Team Rattler's escape. Miraculously, that night is quiet. (Photo is Trimble carefully surveying the area).
In the morning when a helicopter flies in to evacuate the wounded, it receives no enemy fire nor were any enemy spotted. Trimble and the remnants of Spike Team Rattler hold out for another day to ensure the enemy is gone. But none were seen. It seems the NVA and VC have left the mountain.
On August 26, 1968, Spike Team Rattler manages to make their way off the mountain on foot, leaving behind six days of hell none will ever forget. (Photo shows Trimble at base camp)
Eighteen American Special Forces warriors and over 80 indigenous mercenaries were dead, with scores more wounded. It was the deadliest attack on U.S. Special Forces in history. According to CCN members, had it not been for Trimble knocking out the enemy mortar, many more would have died. And so grateful for capturing documents that thwarted the attack on the USMC amphibious unit, the Marines threw a spur-of-the moment celebration for Spike Team Rattler on their return.
Neil Thorne, a MACV SOG historian and researchers, served 11 years with the Virginia and West Virginia Army National Guard as a Light Infantry Scout. His particular interest is working with the recovery of lost and missing recognition for members of Special Operations from recently declassified Vietnam War operations.

Sunday, June 29, 2025

On this day in U.S. SOF history.......28 June 2005

On this day in U.S. SOF history.......28 June 2005: During the battle of Operation Red Wings three Navy SEALs — Lt. Michael Murphy and Petty Officers Danny Dietz and Matt Axelson — were killed during a covert mission in Afghanistan. Eight SEALs and eight Army Night Stalkers also died when their rescue helicopter was shot down. The events of the ill-fated mission were chronicled in the book “Lone Survivor” by Marcus Luttrell, which was adapted into a film of the same name.

U.S. Navy SEALs
LT Michael P. Murphy
SO2 Matthew Axelson
SO2 Danny Dietz
SOC Jacques J. Fontan
SOCS Daniel R. Healy
LCDR Erik S. Kristensen
SO1 Jeffery A. Lucas
LT Michael M. McGreevy, Jr.
SO2 James E. Suh
SO1 Jeffrey S. Taylor
SO2 Shane E. Patton

U.S. Army 160th SOAR
SSG Shamus O. Goare
CWO3 Corey J. Goodnature
SGT Kip A. Jacoby
SFC Marcus V. Muralles
MSG James W. Ponder III
MAJ Stephen C. Reich
SFC Michael L. Russell
CWO4 Chris J. Scherkenbach

Ngày này 20 năm trước, ngày 28 tháng 6 năm 2005, Trung úy Michael P. Murphy, 29 tuổi, dẫn đầu một đội trinh sát SEAL 4 người đi sâu vào các ngọn núi của tỉnh Kunar, Afghanistan. Nhiệm vụ của đội là xác định và tiến hành giám sát Ahmad Shah, một nhà lãnh đạo cấp cao Taliban chịu trách nhiệm cho các cuộc tấn công chống lại Hoa Kỳ và lực lượng liên minh. Đội của Murphy bao gồm các sĩ quan Petty Hạng hai Danny Dietz, sĩ quan Petty Hạng hai Matthew Axelson, và sĩ quan Petty Hạng hai Marcus Luttrell. Hoạt động như một phần của Chiến dịch Cánh cánh đỏ, họ đã bị trực thăng chèn vào ban đêm và bắt đầu di chuyển vào vị trí quan sát độ cao trên các sườn núi Sawtalo Sar nhìn ra vị trí nghi ngờ của Shah.
Sáng ngày 28/6 vị trí của đội đã bị tấn công bởi ba người chăn dê không vũ khí địa phương. Murphy đưa ra quyết định giải phóng thường dân theo quy tắc đính hôn. Khoảng một giờ sau, một lực lượng địch ước tính từ 30 đến 50 chiến binh từ quân đội của Shah đã xuống vị trí SEAL từ vùng cao hơn. Cuộc tấn công bắt đầu với cánh tay nhỏ, súng máy và lựu đạn theo tên lửa được bắn từ nhiều hướng. Kẻ thù có sự vượt trội về số lượng, lợi thế thăng hoa, và sự quen thuộc với địa hình. Đội SEAL đã bị bắn ra ngoài, bao vây và phơi bày trên một sườn núi dốc bao phủ bởi những tảng đá lỏng lẻo và thực vật sống.
Murphy đã phối hợp một cuộc chiến rút lui xuống dốc. Anh ta chỉ đạo đội nhảy khỏi vách đá và cao đến 30 feet để thoát khỏi vùng giết người và tìm ra vỏ bọc tốt hơn, tất cả trong khi trao đổi lửa với kẻ thù đang tiến bộ. Trong suốt thời gian xuống, cả bốn người SEAL đều phải chịu đựng vết thương do súng bắn và chấn thương mảnh vụn. Đội bị kẹt xuống, chảy máu, và bị hỏa hoạn từ ba hướng. Danny Dietz, người truyền thông của nhóm, cố gắng kêu gọi giúp đỡ nhưng đã bị bắn xuyên tay và không thể hoàn tất việc truyền tải. Địa hình bị chặn các tín hiệu vệ tinh, rời khỏi đội bị cắt hỗ trợ.
Nhận ra sự khẩn cấp, Murphy chuyển từ vỏ bọc và leo lên dốc đến một khu vực đá bị phơi bày để nhận được tín hiệu vệ tinh. Anh ta đứng trên địa hình mở trong khi đang bắn trực tiếp của kẻ thù. Ông ta đã đặt một cuộc gọi đến vị trí chỉ huy Chiến tranh Đặc biệt của Hải quân tại Sân bay Bagram. Trong cuộc gọi, ông đã cung cấp vị trí chính xác của họ, kích thước của lực lượng địch, và yêu cầu hỗ trợ và giải cứu ngay lập tức. Trong khi truyền tin nhắn, Murphy đã bị bắn sau lưng. Rơi đt nhặt lại hoàn thành cuộc gọi và về với đội Anh ta tiếp tục giao chiến với kẻ thù bằng khẩu súng trường của mình cho đến khi anh ta bị giết bởi thêm tiếng súng.
Cuộc gọi của Murphy đã kích hoạt việc triển khai một Lực lượng Phản ứng Nhanh gồm tám SEAL và tám phi hành đoàn Theo dõi Đêm Quân đội trên một trực thăng MH-47 Chinook. Trực thăng đã đến gần cuộc chiến mà không có sự hộ tống vũ trang do sự khẩn cấp. Vào khoảng 1600 giờ, khi chiếc Chinook lượn lờ gần địa điểm giải cứu, các chiến binh của địch đã bắn một chiếc RPG đã tấn công chiếc máy bay. Nó phát nổ giữa không trung và tai nạn, giết chết tất cả 16 nhân sự trên tàu.
Trở lại mặt đất, những người SEAL còn lại tiếp tục chống lại. Dietz đã bị giết bởi nhiều vết thương do súng bắn trong khi tiếp tục bắn. Axelson và Luttrell tiếp tục di chuyển và tham gia cho đến khi Axelson bị tách ra và sau đó bị giết. Luttrell, mặc dù bị thương nặng nhưng bò đi sau khi bị hạ gục một con dốc bởi một vụ nổ RPG. Ông ta đã trốn tránh việc bắt giữ và cuối cùng đã được người dân trong làng địa phương tìm thấy và bảo vệ trước khi được lực lượng Hoa Kỳ giải cứu vài ngày sau đó.
Hành động của Murphy trong trận chiến hai giờ dẫn đến sự truyền thông thành công duy nhất từ đội. Quyết định phơi bày mình trước đám cháy của kẻ thù để gửi cuộc gọi đó cho phép một nỗ lực giải cứu được khởi động. Anh ta chiến đấu cho đến khi anh ta bị giết và được tín nhiệm cứu mạng một đồng đội. Ông được trao Huy chương Danh dự, người nhận Hải quân đầu tiên của giải thưởng cho các hành động tại Afghanistan. Ông đã được an táng đầy vinh dự tại Nghĩa trang Quốc gia Calverton ở New York.

Monday, June 2, 2025

SOAR Lần Thứ 49 13-16 tháng 10 năm 2025 Las Vegas - Special Operations and Special Forces


 


SOA AND SFACON ARE HOSTING
CONCURRENT REUNIONS OCTOBER 2025
For the first time in our history the Special Operations Association and the Special Forces Association will host concurrent reunions.

Representatives from both organizations serve on the SOA/SFACON 2025 Reunion Committee and have compiled an impressive array of events and symposiums for an unforgettable week of camaraderie, learning and remembrance.


 
















Saturday, April 5, 2025

Special Operations Association Re-union Las Vegas Nevada Lần Thứ 49


The Special Operations Association (SOA) and Special Forces Association (SFACON) will host concurrent reunions in October at the Orleans Hotel in Las Vegas and share hospitality and vendor rooms, events, and symposiums. 

If you are a member of the SOA and SFA, you only need to register with one Association.


Reunion Dates:
SOAR:  Mon.13 Oct through the SOAR XLIX Banquet on Thurs.16 Oct.
SFACON: Tues.14 Oct through the SFACON Banquet on Fri.17 Oct.

 

SOAR XLIX REUNION FEES

SOA Members in good standing are eligible to register for SOAR XLIX.

SOAR XLIX reunion fees must be paid online.  Members preferring to pay cash/check may do so on arrival at SOAR.

Choose FULL or DAILY:
FULL - $285 per person, inc. all days Hospitality, Wed. Luncheon and Banquet
DAILY - $100 per day per person:
     Monday – Hospitality
     Tuesday – Hospitality
     Wednesday – Hospitality + Luncheon
     Thursday – Hospitality + SOAR Banquet

(SOA & SFA members may attend each other’s banquet by registering and paying the $100 per person fee on their respective websites.)

VENDOR TABLES - $150 EACH (must be pre-approved)

DIRECT QUESTIONS TO:

Registration:
Ivan Davis, Registrar
541-543-1073
Registrar4soar@gmail.com
 
Membership:
Jeremy Knabenshue, Membership Chairman
910-710-1822
membership@specialoperations.org

 
CLICK ON THE QUICK LINKS BELOW TO REGISTER FOR SOAR XLIX AND GET UPDATED INFORMATION ON SOAR XLIX AND SFACON.
REGISTER FOR SOAR XLIX 
RESERVE HOTEL ROOMS
SOA MEMBERS REGISTERED FOR SOAR XLIX
SOA MEMBERS ACHIEVING TENURE IN 2025
SOA PRE-REUNION PACKET (PRP)
(1 June 2025)

2025 SOA ONLINE RAFFLE
2 WEAPONS
2 DRAWINGS


YOU DO NOT NEED TO BE PRESENT
Winning tickets will be drawn in October during the conduct of SOAR XLIX.   Winners will be notified NLT 1 November 2025 and will have 90 days to collect their prize. 
 No limit on the number of tickets you can purchase.
$45 – 1 pack of 10 tickets
 
Thank you to Lipsey's for the generous donation for the 2025 Online Raffle.
To find out more about Lipsey’s and these weapons, visit their website:
 www.lipseys.com

Springfield Armory SA-35    Hi-Power 9mm
 

 

   Ruger 1911 .45 Caliber 


Direct questions to:
Linda Leavitt, SOA Administrator
702-523-8429
adm17soa@gmail.com

Proceeds fund programs supporting the SOA membership and their families such as Scholarship, Video History and other SOA programs 
 
THANK YOU FOR YOUR DONATION!
 CLICK TO PURCHASE TICKETS 

THANK YOU TO OUR SPONSORS

Questions? Comments? Contact us.
Newsletter Editor:  Bonnie Cooper
SOA President: Doug Godshall


SOA REUNION 2025


 

SOAR 2025


 

Friday, February 28, 2025

Đài Tiếp Vận Hickory thất thủ -Victor Claveau vđh (chuyển ngữ)

Trong miền Nam Việt Nam, nơi cực Tây bắc, một cái “yên ngựa” giữa hai đỉnh núi cao, trong khu vực kiểm soát của Quân đội Bắc Việt. Bộ chỉ huy Bắc (CCN) bí mật thiết lập một đài Tiếp vận truyền tin để liên lạc với các toán Biệt kích SOG hoạt động trên đất Lào. Đài tiếp vận Hickory nằm trên một đỉnh núi cao, nơi hướng Bắc căn cứ Khe Sanh 2,5 dặm. Hai căn cứ bạn gần nhất là căn cứ hỏa lực Fuller và Carroll cách khoảng 20 dặm về hướng Đông.
Mặc dầu… chỉ là đài Tiếp vận truyền tin (Viễn thông), nhưng trong đó có một đài bí mật, chuyên môn theo dõi nghe ngóng, chận bắt những làn phát sóng của Quân đội Bắc Việt. Căn cứ chỉ rộng khoảng 30 thước, dài 80 thước, do 27 Quân nhân Hoa Kỳ và 67 Binh sĩ Biệt kích người Thượng trấn giữ, bảo vệ. Nhóm Quân nhân này bao gồm các đơn vị : SOG, kiểm thính viên, và một Tiểu đội thuộc Đại đội L, Trung đoàn 75 Biệt Động Quân Hoa Kỳ. Đơn vị SOG dưới quyền chỉ huy của Trung sĩ Jon Cavaiani, phụ tá là Trung sĩ John Jones.
Sự đe dọa của địch không phải là điều mới lạ, hay ngạc nhiên. Các phân tích gia trong Saigon đã báo động từ mấy tuần lễ trước, Quân đội Bắc Việt đang chuyển quân đến bao vây đài tiếp vận nhỏ bé. Trung tá Mike Radke cho biết, chuyện tấn công chắc chắn sẽ xảy ra, ông ta kể lại “Tôi tiên đoán Quân đội Bắc Việt sẽ tấn công trong vòng 72 tiếng đồng hồ, nhưng địch quân đã tấn công trong vòng 24 tiếng”. Vì tầm mức quan trọng, đơn vị SOG cố gắng giữ đài Tiếp vận.
Rạng đông ngày 4 tháng Sáu năm 1971, người lính (Thượng) canh gác chỉ cho Trung sĩ Cavaiani thấy một điều lạ nơi hàng rào Concertina phòng thủ đài tiếp vận Hickory. Đó là một quả mìn định hướng Claymore do Trung Cộng sản xuất, tìm kiếm xung quanh, họ tìm ra thêm mười quả mìn khác. Địch quân lợi dụng trời mưa to đêm trước đã bò lên gài mìn. Cavaiani cầm khẩu đại liên M-60 bắn phá được sáu quả mìn, rồi một quả phát nổ, làm mấy Binh sĩ bị thương. Rồi thêm một quả khác nổ làm bị thương thêm một số khác, Trung sĩ John Jones cũng bị thương nhẹ.
Cách đỉnh núi nơi đặt đài tiếp vận khoảng 60 thước, Quân đội Bắc Việt đã đào hầm hố, công sự chiến đấu. Ở trên bắn xuống là có tiếng súng đại liên, súng cối, cùng súng phóng hỏa tiễn B-40 bắn lên trả đũa. Trong khi một cặp, hai phản lực F4 Phantom bắn phá các mục tiêu xung quanh tuyến phòng thủ Quân đội Bắc Việt, Cavaiani gặp một người kiểm thính viên trẻ tên là Walter Milsap trong pháo đài có khẩu đại liên 50. Cavaiani nhìn người lính Hoa Kỳ đeo kính cận thị nặng, hỏi anh ta “Anh làm gì vào đây ?”. Người chuyên viên kiểm thính, dò đài của địch trả lời : “Tôi vào đây để xử dụng khẩu đại liên”. Cavaiani nghĩ thầm… Có nhiều người không biết… phải làm gì ? Cavaiani cho một Binh sĩ Thượng vào phụ với anh ta xử dụng khẩu đại liên, rồi đi quanh phòng tuyến, xem xét lại việc phòng thủ.
Lúc đó trong đài tiếp vận đã có khoảng chục người bị thương. Cavaiani đang xem xét thương binh, chợt nghe tiếng nổ đạn B-40 trúng vào pháo đài có khẩu đại liên 50, anh ta vừa mới đi ra. Nhìn lên, Cavaiani trông thấy anh lính Milsap đã bị thương đang cố vác khẩu đại liên đặt vào vị trí cũ (bị sức ép rơi xuống đất).
Thêm một quả B-40 nữa làm bị thương một Đại úy Hoa Kỳ, rồi một quả đạn súng cối nổ làm chấn động đài Tiếp vận. Càng lúc càng có thêm người bị thương bì đạn súng cối, B-40, mảnh đạn không tha một ai, các Quân nhân bị thương đủ cả thành phần, đơn vị : Mỹ, LLĐB/VN, Thượng. Tình trạng này kéo dài, đài tiếp vận sẽ không chịu nổi những trận pháo kích của Quân đội Bắc Việt, Cavaiani ra lệnh di tản, bắt đầu lúc sớm chiều.
Khi trực thăng đến di tản, Cavaiani cõng viên Đại úy bị thương ra máy bay, cùng với thương binh đi trước. Chiếc trực thăng thứ hai đáp xuống, Cavaiani “nhét” vào bụng chiếc máy bay càng nhiều Quân nhân Hoa Kỳ càng tốt, kể cả Milsap. Nhung khi chiếc trực thăng cất cánh, anh ta vẫn còn đó, không muốn đi trước đồng đội.
Trong khi chờ đợi chuyến kế tiếp, Cavaiani ra lệnh cho Jones và Milsap phá hủy chiếc xe van chở dụng cụ truyền tin để bắt làn sóng truyền tin Quân đội Bắc Việt cùng những dụng cụ đặc biệt. Khoảng 4:30 chiều, một chiếc trực thăng đến, gọi máy liên lạc cho Cavaiani chuẩn bị với một lời ngắn gọn : “Đây là chuyến trực thăng cuối cùng cho bẩy người”. Cavaiani lớn tiếng phản đối, dưới quyền anh ta vẫn còn con số đông gấp bốn lần ! Đơn vị SOG không bỏ rơi những Biệt kích quân người Thượng của mình, và anh ta không muốn là người đầu tiên làm chuyện này. Cavaiani đã làm đúng lời nói danh dự của mình, đưa Milsap cùng với 6 người lính Thượng lên chiếc trực thăng cuối cùng.
Đến lúc đó, Cavaiani đã di tản được 68 người, trong đó có 15 người bị thương. Trong đài Tiếp vận còn lại 19 Biệt kích quân Thượng, bốn Quân nhân LLĐB/VN, Jones (bị thương nhẹ) và Cavaiani. Anh ta vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra… Vẫn chưa đến 5:00 giờ chiều, thời tiết rất tốt, trong sáng… và đơn vị SOG không xin được trực thăng để di tản ! Điều này khó hiểu !
Sau đó một trực thăng cấp cứu CH-53 Jolly Green thuộc Không Lực Hoa Kỳ cất cánh từ Thái Lan trên đường đến đài tiếp vận Hickory. Nhưng khi chiếc Sikorsky còn cách bảy dặm, viên phi công liên lạc cho biết, chiếc trực thăng phải quay về, nếu không anh ta sẽ bị đưa ra trước Tòa án Quân sự.
Chuyện bỏ rơi Quân nhân đơn vị SOG do Sĩ quan cao cấp trong một Sư đoàn có nhiệm vụ biệt phái một đơn vị trực thăng cho đơn vị SOG xử dụng. Ông Tướng này đã ra lệnh chấm dứt yểm trợ cho đơn vị SOG lúc 5:00 giờ chiều. Khi ông ta biết được, Bộ chỉ huy SOG trong Saigon qua “tần số nội bộ”, xin được chiếc “Jolly Green” CH-53, Sikorsky từ bên Thái Lan (Đệ Thất Không Lực Hoa Kỳ), ông ta liên lạc thẳng với bộ tư lệnh MACV… và chiếc trực thăng khổng lồ, Jolly Green phải quay trở về Thái Lan.
Chuyện xảy ra trước đó khoảng hai tuần lễ, khi một Sĩ quan cao cấp trong Bộ tư lệnh Sư đoàn, ra lệnh cho đơn vị SOG hoàn trả lại phi đoàn trực thăng đang biệt phái cho Bộ chỉ huy Bắc (CCN). Điều này không thể được, đúng lúc đó các toán Biệt kích SOG đang chiến đấu cho mạng sống của họ trên đất Lào. Đại tá Pezzelle nói rằng, viên Sĩ quan Lục Quân không hiểu thế nào là Chiến Tranh Ngoại Lệ.
Mặc dầu Đại tướng Creighton Abrams, Tư lệnh Quân Lực Hoa Kỳ tại Việt Nam (MACV, lên thay Tướng Westmoreland) đã ra lệnh, Sư đoàn Bộ Binh (có thể là Sư đoàn 101 Nhẩy Dù, hoặc TQLC/HK) phải cung cấp trực thăng cho đơn vị SOG. Nhưng viên Sĩ quan Bộ Binh cao cấp biết đi đường vòng. Đại tá đơn vị SOG Pezzelle nói rằng “Họ có nhiều cách để từ chối, viện lý do này, lý do nọ… Trực thăng không có sẵn… Chúng tôi gặp trở ngại trong vấn đề bảo trì… Nhiều trực thăng bị trúng đạn rơi, hoặc hư hại…”
Đại tá Pezzelle cùng với vị chỉ huy trưởng đơn vị SOG đã nhiều lần lên gặp Tướng Abrams, trình bày vấn đề… Nhưng Tướng Abrams chỉ muốn đơn vị SOG “tự giải quyết” vấn đề !
Kết quả việc tranh chấp này đưa đến “thảm họa” ngày 4 tháng Sáu năm 1971 nơi đài Tiếp vận Hickory. Cavaiani cùng với Jones cứ đưa mắt nhìn lên trời, mong đợi trực thăng đến di tản, nhưng trực thăng sẽ không bao giờ đến nữa. Lúc trời sắp tối, Cavaiani trao máy truyền tin cho Jones rồi đi một vòng quan sát, tổ chức vấn đề phòng thủ. Đài Tiếp vận có hình dáng như cái “yên ngựa”, đỉnh cao hai bên, chỗ trũng ở giữa là bãi đáp trực thăng. Không đủ người phòng thủ, Cavaiani ra lệnh rút lên phòng thủ đỉnh núi phía Bắc.
Đến 7:00 giờ tối, mặt trời đã khuất sau ngọn núi Cơ Rốc, bầu trời trở nên đen tối với lớp sương bao phủ đài tiếp vận Hickory. Một phi cơ AC-119 Stinger (Hỏa Long) thuộc Không Lực Hoa Kỳ lên bao vùng. Tiếp theo là tiếng nổ lớn của quả mìn phòng thủ, rồi bóng đêm trở lại với sự im lặng của tử thần. Phi cơ AC-119 không thể tác xạ được vì lớp sương che phủ quá dày, không nhìn rõ ở dưới.
Độ nửa tiếng đồng hồ sau, những toán lính Bắc Việt bắt đầu di chuyển vào bãi đáp trực thăng. Đơn vị phòng thủ bắn xuống, nhưng quân Bắc Việt chỉ khựng lại ít lâu, rồi tiếp tục tiến băng qua bãi đáp, áp sát vào chân đỉnh núi phía Bắc. Cavaiani ra lệnh tất cả lui vào bên trong pháo đài. Khi các Biệt kích quân Thượng vừa lui, địch quân tấn công, một viên đạn AK-47 trúng sớt qua lưng Cavaiani, nhưng vết thương không nặng.
Vào bên trong pháo đài, Cavaiani yêu cầu phi cơ AC-119 oanh kích ngay trên đầu toán quân Biệt kích vì lính Bắc Việt đã bao vây tràn ngập, và các Biệt kích quân đã vào bên trong pháo đài kiên cố. Nhưng viên phi công từ chối vì lý do an toàn cho quân bạn. Cavaiani yêu cầu thêm lần nữa, xin hoàn toàn chịu trách nhiệm, nhưng viên phi công AC-119 vẫn từ chối.
Lính Bắc Việt đi từng căn hầm ném lựu đạn vào. Một quả lựu đạn rơi vào trong pháo đài, nơi những Biệt kích quân còn lại đang tử thủ, nổ dữ dội làm Jones bị thương nặng. Anh ta nói với Cavaiani : “Đủ rồi Jon, tôi ra đầu hàng”. Nói xong Jones bò ra khỏi căn hầm, rồi một loạt đạn AK-47 nổ vang, Jones rơi trở vào bên trong, chết. Thêm một quả lựu đạn nữa ném vào trong hầm, sức ép làm Cavaiani bất tỉnh.
Đến khi Cavaiani tỉnh lại, trong bóng tối đen như mực, anh ta biết mình bị thêm một vết thương nơi chân, và hai lỗ tai chảy máu vì sức ép quả lựu đạn. Quân Bắc Việt đã rút đi, Cavaiani gượng đứng dậy lết ra khỏi đài tiếp vận hoang tàn đổ nát, từ từ đi xuống núi, ra khỏi rặng núi Cơ Rốc.
Cứ như thế, trong mười ngày kế tiếp, Cavaiani vừa bò, vừa lết đến căn cứ hỏa lực Fuller, đơn vị bạn gần nhất. Lúc đó gần 3:00 giờ sáng, anh ta kiệt sức, định ngủ một giấc, đợi đến sáng mới vào căn cứ trình diện (cho an toàn, sợ bị bắn lầm). Mờ sáng hôm sau, năm người lính Bắc Việt dí mũi súng AK vào lưng Cavaiani dẫn đi… qua Lào trở thành tù binh.
Quân đội Bắc Việt dùng xe vận tải chở Cavaiani, hai Biệt kích Thượng và một người thông ngôn đến Vinh, rồi từ đó lên xe lửa ra Hà Nội. Đến tháng Ba năm 1973, Cavaiani được trao trả trong chương trình “Trở Về” (Home coming). Anh ta được ân thưởng Huy chương Danh Dự (Medal of Honor) năm 1974.
Dallas, TX.
vđh (chuyển ngữ)