Thursday, September 21, 2023

Vô Danh / Lôi Hổ Nguyễn Văn Hải

Trận bão lớn đổ ập vào đang tàn phá thành phố...Mưa rả rích đã tuần nay. Gió bắt đầu cuồng loạn. Từ trong phòng nhìn ra mưa bay theo chiều ngang và có cát bốc theo trắng sóa bầu trời...Tiếng sóng biển gào thét vỗ vào bờ hất tung đụn cát rồi cuộn kéo ra khơi. Núi Ngũ-hành-sơn (Non-nước) ướt át im lìm trong gió loạn mưa cuồng. Thầm nghĩ cứ thời tiết như vầy thì chẳng có chiến tranh...Lúc này những trận đánh lớn liên tiếp sảy ra...Mới đây Trung-đoàn 5 bộ binh thuộc Sư-đoàn 2 bị một trận tơi bời tại Tiên-phước...Sư-đoàn Thủy-quân-lục-chiến đang cố giữ vững thành phố Quảng-trị...Kể từ khi Thủy-quân-lục-chiến Mỹ bỏ những tiền đồn tại Khe-sanh. Quân lực Việt-nam Cộng-hòa không đủ khả năng trám vào những khoảng trống để lại...Người anh hùng mũ đỏ tên Đương đang được hàng ngày ca tụng trên radio...Sau thất bại trong trận tổng công kích tết Mậu-thân 1968, cộng sản Việt-nam đã củng cố xong lực lượng. Sự hy sinh xương máu chẳng làm giới lãnh đạo bác việt chùn tay...Những trận đánh mà "hy sinh tiếc gì thân sống" đã làm giới quân sự Mỹ và Quân-lực Việt-nam Cộng-hòa sửng sốt đôi lúc không tin bởi những chiến thuật trái ngược chiến thuật...Người ta đã buộc lòng phải tàn sát cả một đại đội lính nhẩy Dù chết chung với một tiểu đoàn quân bắc việt trên một cao điểm trận địa...Sau những trận đánh người ta lật mặt xác chết, ngậm ngùi và thương tâm trước những chiến binh bắc việt tuổi chỉ vào khoảng 14,15,16. Hào quang Điện biên phủ dẫn vào lòng chảo Khe-sanh. Họ quần nhau với quân đội Mỹ mà chẳng tiếc gì thân sống dù rằng có vũ khí mới là xe tăng. Mưu cầu chiền lược đang nhắm vào sự tỏa hào quang như Điện-biên khi xưa...Nhưng cũng có lẽ, ý muốn thiết thực nhất vẫn là đám phản chiến tại Hoa-kỳ và hy vọng số thương vong của quân sĩ Mỹ sẽ làm Quốc-hội trói buộc phần nào giới cầm quyền...Ôi ! mình là người lính suy nghĩ chi cho nhức đầu...Dù sao cái nhìn của mình cũng chỉ từ đỉnh đầu ruồi đến lỗ châu mai. Mỉm cười với ý nghĩ đó...Bên kia Trung sĩ  Thành (Trịnh công Thành) toán phó mới toanh thay thế Trung sĩ Quang, hắn trong thế nằm co co trong chăn. Miệng như mơ ngủ.
2
Hình ảnh người bạn gái mới quen trong bữa tiệc cưới người em trai của Mai. Bích-Yến con nhà tiệm tạp hóa trên đường Độc lập, Đà nẵng có họ hàng với Mai, cùng quê Phú-cam Huế...Vô tình hay cố ý nàng được chủ nhà sắp sếp ngồi cạnh tôi trong bữa tiệc...Nhan sắc trung bình nhưng nét dịu hiền và vóc dáng mảnh khảnh đã thu hút tôi. Trong câu chuyện ngồi gần nhau hỏi vu vơ...Cái giọng Huế, ôi! nó dịu dàng, truyền dẫn thanh tao lạ...Đôi lúc bên tai khe khẽ hé mở Đào nguyên. Sau bữa tiệc, lại một sự sắp sếp nữa chăng?. Cường đất bảo tôi lái xe đưa khách về tận nhà.
Đấy phút đầu gặp nhau chỉ có thế, tôi và nàng dần đi đến chỗ thân quen...Có những dịp đưa đón trước cổng trường, sao mà lãng mạng bay bổng. Hay những buổi chiều hóng mát trên ghế đá bờ sông Hàn...Lòng như dịu lại, thoát hết đi những sô bồ đời người...Như chiều nay, nhìn mấy đứa bé tắm sông, giỡn nghịch đang leo lên cành cây de ra ngoài mặt nước...Tôi nghe thấy tiếng nhẹ bên tai "Anh nì, sao không xin chỗ làm như anh Cường. Việc chi mà cứ đi hành quân hoài như rứa..." Tôi ậm ự cho qua và chỉ còn biết có một điều, lâu lâu không gặp nhau là nhớ mải mê, bần thần...Dạo bước qua những hè phố đường Quang-trung luôn rợp bóng cây. Tự dưng nàng nằm chặt tay tôi...Bên kia đường, từ quán cà phê giọng hát ngọt ngào tha thiết của Hà-thanh "Cầm tay nhau đi anh, tơ trời quá mong manh". Lòng tôi như đang du vào mộng và chợt tỉnh người trong cái "Cuộc tình lên cao vút".
Trở lại bờ sông sau khi đã lấy cuốn tập, nơi nhà người bạn...Thành phố lên đèn, bờ sông chật bóng người. Nhưng phía cuối, gần trường tiểu học Pháp. Nơi chiếc ghế cuối cùng, chúng tôi ngồi bên nhau...Ngòn đèn trên đài ra đa Sơn-chà chớp tắt. Vịnh cảng Tiên-sa lung linh ánh đèn. Gió sông lành lạnh mang mùi nước... Tay trong tay, sát gần nhau như còn muốn gần hơn nữa. Hơi thở cùng hòa nhịp. Sát bên như con chim bé bỏng cần được ấp ủ. Tôi siết chặt vòng tay và hôn lên mái tóc...Chỉ muốn thời gian ngưng lại đừng trôi nữa và xin cho tôi thêm một khoảng khắc tuyệt vời bên nhau thổn thức trong ý nguyện "Chỉ hai đứa mình thôi nhé"
3
Ba toán được điều động, thể theo lời yêu cầu của Tư-lệnh Quân-đoàn 1...Phía người Mỹ (SOG) tin rằng nơi đó có một trại giam giữ tù binh, có cả lính Mỹ...Hải Vân, Hải Sơn, Hải Yến được lệnh hành quân.
Trong phi trường Chu-lai, nơi đặt căn cứ xuất phát, sáng nay sau thuyết trình không quân, lệnh xâm nhập được ấn định vào buổi chiều...Hải Vân, Hải Yến cùng một lúc xâm nhập, sau đó trực thăng sẽ đưa Hải Sơn, toán chúng tôi lên nơi một Tiểu đoàn thuộc Sư đoàn 2 bộ binh và toán sẽ từ điểm này xâm nhập mục tiêu.
Nắng gay gắt vào buổi chiều, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt từ sân xi măng. Sáu Kingbee cùng hai Cobra trên sân đợi lệnh xuất phát...Một người Mỹ đang đánh bài và làm cái chia xập xám với Lập lùn (thông dịch toán Hải yến) Đại úy Nhơn (cơ trưởng Kingbee) và Lợi (mê vô)...Huyên náo trong tiếng cười nắc nẻ. To nhất, tiếng nói xin đặt ké của Thiếu úy Thuần (Lưu van Thuần) toán trưởng Hải Vân...Ngồi chầu rìa vì hết tiền trên bánh trực thăng Thiếu úy Thông (Nguyễn cửu Thông) toán trưởng Hải Yến đuỗn mặt buồn so...Đoàn người túa ra từ dẫy phòng nghỉ. Đã có lệnh xuất phát...Phút chốc tiếng cánh quạt xoay dòn...Tám trực thăng đồng cất cánh...Trên sân chỉ còn lại toán tôi cùng vài người Mỹ chờ trực thăng thả xong toán trở về.
Từ vùng núi xanh thẳm ngàn sương. Những đốm đen trực thăng rõ dần, rồi đáp xuống mé bên kia phi trường để đổ xăng...Đoàn trực thăng yên vị trên sân. Từ chiếc trực thăng đầu tiên phía trên đổ ra đám người, có kẻ phải dìu mới đi được. Nhìn kỹ dáng Thiếu úy Thuần đang cà nhắc lết tới...Chúng tôi chạy đến xem có phụ giúp được gì không?. Từ chiếc trực thăng khác lại thấy ba Kingbee quần áo sốc xếch có người áo rách toạc trên vai...Nghi ngờ tôi đếm lại, thiếu một chiếc Kingbee. Xe cứu thương cũng vừa tới nơi, chuyển ngay những người bị thương đi bệnh viện. Hỏi chuyện người mê vô trên trực thăng, anh ta cho biết...Thả xong được một toán, trực thăng tiếp thả toán thứ hai, nhưng vào ngay hầm trú ẩn của địch. Bị hàng loạt đạn chiếc Kingbee đâm ngay xuống khi chỉ còn cách vài mét nữa là đáp xuống bãi...Cũng may địch đã biến mất, để lại hai xác chết bị đạn của Cobra...Chúng tôi được lệnh lên trực thăng và trong ánh chiều tà yếu ớt, hắt lên những làn gió lạnh. Toán được thả xuống Bộ chỉ huy Tiểu đoàn bộ binh đang hành quân trong rừng vùng Thượng Đức.
Sáng nay trời còn ẩm hơi sương. Núi trước mặt và rừng cây trùng điệp. Một đại đội bộ binh sẵn sàng đưa chúng tôi đến địa điểm xâm nhập...Từ lều bạt của Bộ chỉ huy Tiểu đoàn. Thiếu úy Điệp cùng Trung sĩ Trịnh công Thành (toán phó) ra lệnh cho toán chuẩn bị xuất phát. Mặt trời cũng đả rọi xuyên qua những cành lá. Đoàn quân di chuyển lầm lì trong tiếng hót chim ca chào ngày mới...Đi được khá lâu, một cái nhà sàn lẻ loi trên lưng chừng cây, bên dưới những ống tre đựng nước hay nấu cơm nằm lăn lóc. Một con lợn mọi xinh sắn nhìn chúng tôi xong chạy biến vào rừng, khi một người lính định bắt nó...Cảnh núi rừng âm u mờ trắng bởi những sương khói mịt mù...Bên trên tàn cây, ánh mặt trời bất lực trước cái rậm lá cành của rừng cây. Đại đội dừng lại nghỉ ngơi. Ông Đại úy Đại đội trưởng đang cùng Thiếu úy Điệp rà soát lại bản đồ...Một Covey O2 đang trên đầu tôi đã thấy Phan gia Thạnh (biệt kích quân) bật mở máy và trao ống nói cho tôi...Một ông Mỹ trên Covey bao vùng. Tôi hẹn đến khi tách khỏi đoàn quân, sẽ gọi báo cáo. Tiếng Covey nhỏ dần. Đoàn quân lại tiếp tục di chuyển. qua khỏi được con suối cạn, đang lên bờ dốc...Những đàn khỉ trên cây chực chờ nhe răng chào đón, có những con nhăn nhăn tay chỉ trỏ...Ông Đại úy bộ binh nói với Điệp trên dốc là tọa độ xâm nhập và Thiếu úy Điệp cùng đồng ý  khi xem lại bản đồ.
4
Toán chúng tôi lẳng lặng di chuyển thẳng hướng tây, trước cái vẫy tay chào của Bộ chỉ huy đại đội bộ binh . Châu (biệt kích quân) đi đầu giờ phải vất vả mở đường. Thiếu úy Điệp đi kế, đến tôi Hải (thông dịch, biệt kích quân) Phan gia Thạnh (biệt kích quân, radio man) Trung sĩ Trịnh công Thành (toán phó) Cường nhóc (biệt kích quân) đoạn hậu.
Tiếng súng đồng loạt nổ sau lưng, có cả M79, lựu đạn. Nhưng trội hơn, cây đại liên M60 tung hoành như tiếng thét tử thần đanh đảnh.Đại đội bộ binh đang chạm địch...Chúng tôi cố thoát đi thật nhanh trong tiếng hô xung phong gào thét...Núi rừng bỗng trở nên yên lặng đến rợn người...Đại đội bộ binh đã tiền chiếm xong mục tiêu...Hay bị địch quân phục kích bắn tỉa?!
Toán đã đến được bìa rừng, phía trước là cánh đồng cỏ dễ chừng cả cây số mới tới cửa rừng bên kia...Ngồi bên Thạnh, tôi bật máy gọi Covey. Bắt được liên lạc, tôi yêu cầu xác định vị trí theo đúng trong thuyết trình. Trên Covey trả lời sẽ tới ngay...Cường nhóc tay cầm sẵn cái gương chiếu chờ đợi...Covey đang ở trên đầu, nhanh và gọn"mắt thần" lóe lên thẳng vào Covey.
-Whisky lima đây Bravo kilo, đã thấy địa chỉ, trong chốc lát tôi sẽ chuyển điện tin cho anh.
Đúng theo kế hoạch hành quân, đây là lúc toán mới biết được mục tiêu và nhiệm vụ của mình...Trong máy có tiếng gọi, tôi ghi vội bức điện bằng mật mã, rồi chuyền ngay cho Điệp mở khóa...Mục tiêu đã được xác định, hướng bắc, nhiệm vụ thám sát khu vực có bệnh viện...Chúng tôi ăn trưa quanh gốc cây, lạ một điều, thiếu hẳn tiếng súng truyền tin của địch.
Vội vàng di chuyển sau ăn trưa. Rất may cho chúng tôi mục tiêu ở về hướng bắc. Toán sẽ được che chắn bởi rừng rậm,mà không phải vượt qua cánh đồng cỏ dễ lộ tung tích. Âm thầm, mồ hôi nhễ nhại trong khu rừng chồi rậm gai góc chúng tôi chậm chạp tiến xâu vào mục tiêu...Thở phào nhẹ nhõm khi trước mặt hiện ra rừng cây cao bóng cả nhưng âm u huyền bí và đã cảm nhận được cái không khí lạnh toát ra. Sự thoải mái hiện trên từng khuôn mặt...Khu rừng tầm nhìn vừa này,không rậm chẳng thưa đã gây dễ chịu thoáng đãng...Nhìn lại mầu nắng vàng sau lưng và bóng một đám mây đen dần trôi trên cánh rừng chồi gai rậm, lòng như trút bỏ được gánh nặng...Châu ngồi thụp xuống và Điệp đưa tay ngừng lại. Qua kẽ cây lá cách khoảng áng chừng ngoài hai mươi mét. Trên phiến đá, cạnh gốc cây to, hai người mặc đồ đen, người có mái tóc dài bên trái đưa tay chỉ chỉ gì xuống đất...Bỗng một tràng cười lay động tiếng chim. Họ như vật nhau xuống, biến mất vào bên kia phiến đá...Chúng tôi nhìn nhau mắt dò hỏi. Tôi bỗng mỉm cười thốt lên "búm bùm" Một cái đá chân của Điệp và tay Cường nhóc đập vào vai tôi...Nhìn quanh mọi người đều cười trong họng và quên bẵng đi cái áp lực đang đè nặng. Thời gian chậm rãi trôi qua. Một cơn gió lốc quanh co ào ạt tiến tới mang theo những lá cây trên rớt xuống, dưới bốc lên nhanh chóng đang xoáy đến chỗ chúng tôi và cũng vừa lúc hai người kia lại xuất hiện bên phiến đá...Họ dắt tay nhau đi về phía trước biến dạng...Ngồi chờ nghe động tĩnh. Toán di chuyển trong ánh chiều tà bên hông, qua chỗ phiến đá hiện trường,Điệp đi trước cứ tò mò nhìn. Tôi phải dục " đi mau, nhìn vào sui lắm".
5
Bữa cơm chiều đánh vật với muỗi và vắt, tiếng vo ve đâm sầm váo hai tai trong khi trên lá cây rụng, đoàn xiếc vắt uốn dẻo điệu nghệ hơn cả những vũ công ba lê. Chúng tôi di chuyển trong bóng mờ mờ và chọn được một gốc cây cổ thụ...Ngồi nghe ngóng một hồi lâu. Cường nhóc và Trung sĩ Thành đi ra gài hai trái mìn claymore phòng thủ...Bóng đêm bao trùm thật nhanh. Có tiếng ho trong vạt tay áo. Dựa mình vào ba lô, tôi thoải mái đặt lưng...Âm vang núi rừng theo gió hòa cùng muông thú reo vang. Con tắc kè trên tít cây cao buông xuống năm tiếng tắc kè chậm rãi xoáy vào tai. Một chiến đấu cơ phản lực bay đêm xẹc ngang vô duyên phá vỡ cơn mơ dỗ giấc ngủ...Tôi bật dạy lắng nghe. Hình như có những tiếng động liên tục theo gió trôi dạt. Nằm im nghe ngóng, đã có những cái cựa mình của đồng đội...Quả nhiên không sai, những bước chân rõ dần đang đến thẳng chúng tôi. Hoảng kinh về sự mau lẹ, có thể sắp đạp vào nơi đây...Nó dồn dập đập đất tạo nên âm thanh chạy trốn vang động. Tiếng huýt sáo cất lên trong đêm cao vút bắt đầu bản quân hành, hòa nhịp cùng bước chân điệu nghệ trùng khớp nhịp ca...Cả toán đều biết rằng mình đang ngủ đêm gần con đường có thể chỉ là hai mươi mét chăng?!. Đoàn người dần đi xa chỉ còn nghe nhỏ tiếng bước chân...Tưởng đã hết nhưng lại tiếp tục tiếng bước chân sau như hòa nhịp cùng bước quân hành đi trước. Nghe hơi xa có tiếng ho sặc sụa nổ phổi cùng âm thanh vẻ nặng nề chậm rãi đi lên. Trăng đã lên tự lúc nào đang cố chui ra khỏi đám mây đen, tỏa một nửa ánh sáng...Đồng hồ mới chín giờ tối. Nhìn quanh chúng tôi đã thấy nhau. Bước chân bỗng im bặt ngang chỗ chúng tôi và một giọng truyền lệnh "Các đồng chí nghỉ một tí, đồng chí Phúc hãm bánh xe". Rừng đêm trỗi dậy, muông thú kêu, hú thênh thang vọng dội. Ánh trăng trắng ngà thấy cả cây đa...Hình như có tiếng chặt cây nghe bộp bịch "Thôi các đồng chí, chúng ta mau vào vị trí càng sớm càng hay". Sau tiếng hò dô ngắn rồi dần dần mất hút...Địch đang đưa pháo hay phòng không vào trận địa.
Thiếu úy Điệp đến bên tôi bàn bạc...Phải di chuyển khỏi chỗ này ngay trong đêm và đồng ý với nhau, sáng sớm mai xuất phát lúc gà gáy dồn. Nằm xuống tựa lưng vào rễ cây, tôi tạo cảm giác an toàn trong trí. Tiếng cựa mình trằn chọc phía Cường nhóc, chắc đang nghĩ tới mẹ. Nhắm mắt tưởng về bầu trời sao thăm thẳm, tôi dần thiếp đi vào giấc ngủ.
Trỗi bật dậy trong liên hồi tiếng nổ tiếng súng rền vang. Hướng đông, ngay lập tức tôi ước chừng cả cây số. Mở màn cho trận đánh vào Tiểu đoàn toán xuất phát. Mới hai giờ sáng. Tiếng đề pa của pháo nghe gần hơn và gấp rút. Sau trận pháo chắc chắn là cuộc tấn công. Tiếng nổ âm vang ấm tròn bung lên hòa vào liên tục tiếng súng lanh lảnh dòn tan. Hình dung bóng đen tử thần luẩn khuất chộp vội những sinh linh đang ngơ ngác...Trò chơi chiến tranh dẫu sai lầm nhưng vẫn là cái mãn nguyện trong hí hửng của con người. Kẻ thắng sung sướng tột cùng ứa nước mắt và người thua thường đưa tay ôm mặt cũng trong nước mắt...Cái giọt nước ngọc ngà ấy từ mọi khóe mắt đều được nhỏ ra trước mọi tình huống cuộc đời. Ôi! Thượng-đế ngài xoay ngang hay dọc?!! Thêm những tiếng hò reo vang dậy có thể là một chiến thắng hay đang mở màn cho cuộc tấn công tàn sát ?! Thiếu úy Điệp ra lệnh di chuyển. Toán chuẩn bị, đã thấy Thành và Cường nhóc đang cuộn sợi dây điện đi ra gỡ mìn. Trận đánh vẫn âm vang núi rừng từng chặp dồn dập, từng chặp lai rai. Châu đang xem địa bàn. Chúng tôi di chuyển dưới ánh trăng và hỏa châu hắt đến từ trận địa.
6
Vượt vội qua con đường đêm qua địch di chuyển, vẻ âm u, chỉ có gió lạnh lùa từ hai hướng con đường, nhìn vào mặt đường những bóng đổ xoài theo nhau vào khu rừng mới...Cánh rừng thưa thấy rõ từng gốc cây, ánh trăng lốm đốm chỗ có chỗ không quanh khu vực, thầm nghĩ rất may là có bóng đêm che chắn...Thám sát mà lộ ra tung tích thì kể như bù...Toán đi được nhanh cũng nhờ vào trận địa ở một bên ầm vang không dứt, nhưng chẳng làm các chú gà rừng điếc không sợ súng theo bản năng cất tiếng gáy. Trăng cũng đã ẩn mình vào núi...Sáu cái bóng ma lầm lũi đôi khi vấp phải đá té khụy trên đất. Bên kia trận bớt tiếng súng,có lẽ thắng thua đã được phân định. Muỗi thì nhiều bay theo gió lành lạnh trong cái mờ mờ hơi sương. Châu dứng lại, báo cáo có con đường mòn trước mặt. Ngồi xuống nghe ngóng động tĩnh, chúng tôi quyết định vượt con đường, từng người một Châu đã qua trước đang trong thế yểm trợ. Điệp cũng vừa mới đến mép đường bên kia, bỗng ngã chúi, tôi thấy hắn đưa tay gỡ cái gì dưới chân và rồi đưa lên sợi dây điện thoại. Mọi người đều hiểu rằng phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Có tiếng xe chạy bên dưới dốc. Toán đang ngược lên đồi. Châu đứng lại xem la bàn, chim chóc như còn ngái ngủ lao xao trên cây. Tôi bị một cái trượt đau nhói ở đầu gối, nhìn lên gương mặt thất thần của Châu, tôi hiểu ngay có gì nghiêm trọng, hắn thụt lùi rồi nép vào gốc cây bên cạnh và sua tay đừng lên...Mọi người đều ngồi thụp xuông chờ đợi. Tôi và Điệp bò lên xem tình hình, đến được chỗ của Châu đưa mắt nhìn...Dưới dốc thoai thoải, cách khoảng ước chừng một trăm mét. Nơi đóng quân của địch. Cạnh những hầm trú ẩn địch đứng ngồi và những chiếc võng mắc vào cây, lan dài xuống phía dưới dốc có bốn chiếc xe đang đậu hàng một...Cố giữ cho êm, chúng tôi tẽ ngoặt sang bên phải, nương vào sườn dốc...Vất vả lắm mới kiếm được một bụi rậm, bên dưới tảng đá cao trên đầu người. Ngồi nghỉ cho hoàn hồn chờ Covey có lẽ cũng đã tới phiên. Ánh mặt trời lóe sáng, bóng đen của tảng đá trùm khắp chúng tôi. Thiếu úy Điệp nói nấu cơm nhanh lên...Ca nước được nấu bằng chất nổ dẻo C4 nhanh chóng reo sôi, đổ vào hai bịch gạo sấy thêm ít nước lạnh cho đủ rồi vội vàng một cữ cà phê sáng...Lấy ra điếu thuốc hỏi Điệp hút được không và bằng những cái sua tay của nhiều người, tôi nhăn nhó cất đi...Điệp vội soạn bức điện đưa cho tôi...Tiếng Covey đang trên hướng trận đánh đêm qua và gọi toán. Tích tắc tôi chuyển ngay bức điện và tiếp tục di chuyển chờ đợi lời yêu cầu oanh kích.
Toán đang di chuyển xuống con dốc thoải cây rừng và tre nứa mọc chen nhau. Đã có tầm che chắn, tôi bớt lo trong dạ. Một tiếng súng nổ chát chúa ngay bên. Cả toán ngồi thụp xuống và bò vào bụi tre gai nhưng chỉ chắn được mé trước..."Hất nó sang một bên đi, thằng nỡm". Một giọng kẻ cả đang mắng người bên cạnh...Nhìn ra bốn tên bộ đội đang cố vần con heo rừng đen thui to lớn sang một bên, cạnh là cái hố dài, có cây rừng to đặt chính giữa. Tôi hiểu ngay ra con heo rừng sa bẫy bị bắn chết và được khiêng về thịt. Cái bẫy giản dị này tôi đã thấy vài lần...Người ta đào một cái hố chữ nhật, xâu chừng một mét, bề rộng chưa đến một mét. Đặt một cây rừng hơi lớn vào giữa, đóng nọc giữ hai đầu cây cố định theo chiều dài của hố. Hai bên khoảng trống của hố, lấy tre hay cây chồi nhỏ phủ kín...Con vật nào sa vào. Càng dẫy càng bơi không khí rồi cứ vậy hét lên báo cho chủ bẫy đến thanh toán. Quả thật lúc đầu, những chuyến nhẩy toán trước tôi cứ tưởng là hầm chiến đấu...Bốn người gánh con heo rừng đi xa, chúng tôi mới cẩn trọng tiến tới.
7
Châu đang đứng trước đầu một khe đá lởm chởm, cây lá cỏ che phần nào phía trên. Lấy địa bàn ra xem Thiếu úy Điệp ra lệnh Châu tiến tới.
Đường đá lởm chởm thật khó đi, lại xuống dốc...Đây là một khe đá thoát nước...Covey đang ở trên đầu, tôi ra hiệu cho Thạnh và gọi Điệp dừng lại.Cái khe cạn này bốn bên rất kín đáo nhưng hở to phía trên...Nếu địch từ trên tấn công, chắc chắn không còn mạng nào...Nhưng chúng tôi muốn tiến tới mục tiêu nhanh nên đành phải chọn và thầm nghĩ chỗ nào cũng có thể chạm địch vì đang ở trong làng của họ. Covey chuyển cho toán bức điện và Điệp đang bạch hóa...Nội dung được biết không chấp nhận oanh kích, toán tiếp tục nhiệm vụ. Thầm nghĩ có thể chỉ vì những tù binh người Mỹ theo tin tức đang bị cầm giữ nơi đây...Quả cái khó bó cái khôn hay trong chính sách đổi mới về cuộc chiến Việt-nam.
Cái khe đá nhỏ đưa chúng tôi tới một con suối. Toán đang ở bên bờ bên này. Địa thế rậm rạp đủ che chắn tốt. Thiếu úy Điệp lệnh cho toán ăn trưa tuy rắng hãy còn sớm. Tôi ngán ngẩm nhìn con suối, bởi muốn vượt qua khoảng trống ước chừng bẩy tám chục mét mà không bị phát giác, quả là điều khó...Vì địch luôn hiện diện mọi nơi...Vừa lấy bịch cơm chưa kịp ăn, tiếng ơi ới gọi nhau đằng xa, tôi cố nhìn nhưng chẳng thấy gì...Ở những nơi địch đóng quân, con suối thường được coi là nguy hiểm đối với chúng tôi vì chính nơi đây người ta giải quyết mọi nhu cầu...Cất bịch cơm vào lại ba lô, ngồi nghe ngóng động tĩnh...Bên kia suối bốn người đang giặt quần áo vỗ bồm bộp vào đá. Nhìn qua bên này có một tên đang đi tới. Khu bụi rậm chúng tôi đang ẩn nấp nhô hẳn ra ngoài suối, có thể mùa mưa nước chảy nhiều đem theo đá đất trên cao lấn dần ra suối...Tên bộ đội lững thững đi tới tay cầm cái siên nhọn đâm cá, bên hông cái dây xâu mới có ba con. Mặt láo liên vào từng hốc đá, đột nhiên chạy nhanh về phía chúng tôi, còn khoảng năm sáu mét, cây siên cá đâm vào hốc đá và đưa ra con cá dẫy đành đạch...Mọi người nhìn nhau chuẩn bị tác chiến. Tôi ra dấu đánh bằng tay và cầm cục đá, mọi người hiểu và gật đầu...Tên bộ đội cho con cá vào dây xâu, chân bước về chỗ chúng tôi, mắt nhìn vào những hốc đá, chẳng thấy gì hắn dừng lại đưa tay cởi nút quần tiểu tiện. Hứng chí đưa vòi nước tiểu rẽ qua rê lại, xong miệng kêu "bùm" hất vòi nước thẳng về phía trước...Hết nước tiểu hắn ưỡn người ra sau tay điều khiển "thằng nhỏ" gật gù lễ phép như chào chúng tôi ?!. Bóng một con cá từ bờ lao thẳng ra ngoài. Tên bộ đội để cả "thằng con" tại ngoại vội lao theo, xem cá vào hốc đá nào ?  Chúng tôi thở phào vì con cá đang dẫn tên bộ đội sang bờ bên kia...Lượng định tình hình và sau bàn bạc toán đều đống ý ở tại nơi này chờ tối sẽ băng suối...Vì mục tiêu ở hướng đó.
Thời gian chờ đợi sao chậm chạp đến khó chịu, cả buổi ngồi tê mông có đứng lên nhiều lần cũng không giảm được sự tù túng đến phát điên...Vẫn những cảnh lấy nước, giặt áo quần, tắm rửa...Trời về chiều soi hạt nắng nhảy múa theo dòng nước suối chẩy, gặp những mô đá, nước hất tung nắng lên theo...Thỉnh thoảng vẫn đâm xẹt những con cá từ hốc đá này đến kia tìm mồi. Covey bay ngang, lấy xong bức điện báo cáo rồi đi ngay...Trước tình hình mới, mọi nhu cầu trong đơn vị đều bị cắt giảm. Sự trợ lực về Không quân nay hạn chế sử dụng...Các cuộc hành quân vượt biên phải xin phép phê chuẩn. Đơn vị SOG gần như đơn độc chiến đấu. Người ta đang trói buộc nhưng cũng chính là niềm hãnh diện cho SOG...Dù nghèo đi nhưng hoạt động chẳng mấy giảm...Đơn vị vẫn cung cấp tin tình báo quân sự cập nhật mà mọi Tư lệnh đều phải thèm muốn.
8
Nhiệm vụ của chúng tôi thêm khó khăn khi địch quân tổ chức các đơn vị chống Biệt-kích, chuyên theo dõi các bãi đáp ngày đêm và họ còn có thêm cả máy dò làn sóng truyền tin...Có những toán vừa xuống đã về ngay vì lộ, hay chỉ hai ba ngày trong mục tiêu...Không chết, mất tích cũng bị thương. Ông Nixon cố tỏ mính là cọp, nhưng Bắc việt bắt bài mỉm cười nói "cọp giấy". Trời đã tối hẳn, toán đồng ý cởi giầy, xắn quần để vượt suối. Ôi! nhiêu khê chỉ một con suối rộng chẳng đáng...Bì bõm lần mò mắt dõi theo người đi trước, tai luôn dựng đứng chờ đợi. Toán cũng sang được phía bờ bên kia an toàn.
Cây rừng và đá bên dưới, thêm bóng tối vây bủa, vất vả lắm chúng tôi mới đến được quanh phiến đá rộng để mang lại đôi giầy. Đàn muỗi hò hét bên tai, đêm vắng lặng, tiếng côn trùng rên rỉ. Vài tiếng hú từ xa nghe cô đơn não nuột. Toán ngồi đợi trăng lên để định địa thế...Tiếng đề pa của xe nghe như đâu đây, rồi tiếng động cơ đều đều theo gió vọng lại. Bây giờ tiếng động cơ chạy dài xuống mé cuối...Đoàn xe đang di chuyển xuống hướng nam. Tôi nói Điệp định vị trí đoàn xe và hướng đi...Chắc chắn những sĩ quan hành quân rất thích thú về báo cáo này...Rút cục trăng cũng đã lên cùng ánh sáng vằng vặc. Qua tàn cây nhìn trăng tôi nhớ đến tết trung thu mà lòng háo hức khi còn bé... Tay càm quà bánh nhưng chẳng ăn. Tiếng của Điệp thì thầm ngắt phức cái liên tưởng ấu thơ "Châu cứ đi đúng hướng xem địa thế ra sao rồi tính".
Cây rừng, dây leo chằng chịt cản trở, Châu đi đầu cứ phải né, hắn luôn dừng lại lượng định lối đi và xem địa bàn. Âm thầm mò mẫm nhưng rất may còn có ánh trăng và thi thoảng ánh hỏa châu lan tỏa sau lưng...Ngồi nghỉ nghe động tĩnh hồi lâu bên phiền đá Thiếu úy Điệp quyết định chọn chỗ ngủ đêm...Trung sĩ Thành và Cường nhóc đã gài xong hai trái mìn claymore. Trăng đang rọi thẳng trên đầu, nhưng cũng không qua nổi tàn cây rậm trên chúng tôi. Mọi người đã yên vị, lặng thinh thưởng thức âm thanh rừng đêm. Tiếng hắng giọng của con tắc kè chậm rãi rồi buông năm tiếng tên mình...Một loạt tiếng côn trùng cất lên và được phụ họa bởi những anh hàng xóm thích đua...Âm thanh chạy dài lên phía trước...Ý nghĩ tay trong tay mềm ấm của người yêu và ngọn đèn chớp tắt trên đỉnh đài ra đa Sơn-chà. Gió hiu lạnh từ sông đưa tôi mau vào giấc ngủ.
Thức dậy sau một đêm ngon giấc, trời mờ sáng. Bên kia Trung sĩ Thành và Cường nhóc đang nhâm nhi chung ca cà phê, mỗi lần hút thuốc các hắn đều phải thở khói vào tấm áo mưa dưới đất. Điệp và Châu bên này đang ngắt từng tí chất bột dẻo từ bánh C4 chất nổ để đun nước. Tôi đứng dậy sách súng đi vệ sinh trong tiếng gáy dồn te te của lũ gà rừng mà không khi nào trông thấy chúng...Sương mù dầy đặc dăng dăng trôi theo gió làm ướt đẫm lá cây như nhỏ lệ. Gió lùa luẩn khuất mang theo cái mùi ngái nồng, hăng hắc đặc trưng của rừng cây...Mờ sương giăng mắc chẳng làm lười được lũ chim trong tiếng ca hót sớm trên cành, ngoài xa một con thú hú lên rồi gầm gừ kêu rống theo sương lạnh như hận kẻ bạc tình trong đêm.
Cường nhóc lên đi đầu thay cho Châu, tay đang cầm la bàn xem hướng. Điệp đưa bức điện báo cáo cho tôi. Toán bắt đầu di chuyển...Bến bề yên lặng lâu lâu mới có tiếng chim gọi nhau, mới đi có một chốc đã ướt đẫm hai vai và khăn thắt ngụy trang trên đầu...Những con chốt đang di chuyển và người ta muốn biết tiếng nói tường tận từng ngày, nhất là xem sự gì sảy ra!  Vô danh quả là vô danh...Covey hôm nay lên sớm cùng ánh nắng, Thạnh bật máy chờ, hắn dưa ống nói cho tôi. Đứng lại tôi chuyển bức điện và nhận lại lệnh đưa cho Điệp mở mật mã...Tiếng Covey xa dần. Chúng tôi tiến bước sau cuộc bàn bạc khi Điệp thông báo lệnh...Trận không kích được ấn định vào lúc 11 giờ sáng, đồng yểm trợ để một đơn vị bộ binh tiến chiếm cao điểm chiến thuật. Chúng tôi lạc quan vì còn nhiều thì giờ.
9
Cường nhóc dừng lại báo con đướng mòn phía trước. Tôi và Điệp vội lên xem...Đường mới, sử dụng thường xuyên, rộng chừng ba mét, rất ít lá cây, dấu dép và bánh xe đạp mọi nơi...Thiếu úy Điệp chụp vài pô ảnh và đưa tay ngoắc ra hiệu vượt qua đường.
An toàn ngồi nghỉ bên gốc cây. Có tiếng húng hắng ho ở con đường mới qua và dần những bước chân nặng chịch đạp đất chẳng thương mỗi lúc một rõ. "Anh Liền ơi, ngưng lại để em vặn lại con ốc, sắp long ra rồi". Một giọng gằn gằn kẻ cả " thằng chết tiệt, ông đã bảo rồi, lấy tí vải rách lót mà xoáy nó vào " Đồng thời có vài tiếng cười nhạo " đi sau nhá, chúng tớ chẳng chờ đâu". Đoàn xe đạp thồ nhịp nhàng bước chân thình thịch đằng sau cứ tiếp nối...Tôi đề nghị , mặc kệ, toán cần di chuyển ngay...Họ việc họ, chúng tôi việc chúng tôi. Tôi cười thầm : nhưng đang sống chung một rừng.
Một địa điểm ưng ý đã được chọn, chúng tôi gài mìn phòng thủ và lựa vị trí chiến đấu. Cũng sắp tới giờ ấn định...Chúng tôi ngang tàng hút mỗi người một điếu thuốc. Nắng chếch trên đầu, vài con sóc đuôi dài thòng từ bụi cây chạy leo vút lên cây cao. Vài con gà điên gáy cả buổi trưa quanh đây. Nắng rợp trong chốc lát và đám mây đen dần trôi...Nghe tiếng Covey Thạnh bật máy chờ. Thiếu úy Điệp cùng Châu đang nhai cơm sớm. Thạnh đưa ống nghe cho tôi, nhưng tôi lại chuyển cho Điệp...Đại úy Ginh (Trần trung Ginh) trên Covey. Điệp ra hiệu chiếu gương và rồi Covey vòng sang mé kia. Tiếng ầm ầm của phản lực cơ giờ vang vọng. Trên bầu trời, hai chiếc F4 Phantom chờ mục tiêu. Tôi nghe tiếng xẹt từ Covey bắn rocket khói chỉ điểm...Mục tiêu ngay ngày hôm qua chúng tôi đi qua. Lập tức đã có tiếng phòng không. Điệp vội vàng báo lên cho Covey...Con ma (Phantom) lao xuống nhanh như ma. Hai tiếng nổ liền nhau dữ dội rung động, theo sau đụn khói bốc lên cùng đất bụi cây cỏ. Chiếc thứ hai bên này vẫn ung dung chờ lệnh hay xem kết quả. Bỗng nó rít lên từ trên cao, như mũi tên vừa buông xé gió thẳng xuống trong tiếng phòng không không ngớt...Ngồi đây chúng tôi đều giật mình lo lắng, nhưng rồi nó vút lên cao và cười trêu ngươi những vệt xanh, đỏ đạn phòng không theo sau. Một tiếng nổ dậy đất, tức cả ngực và luồng kình lực như vừa đi qua đây...Hắn đã sài ngay trái 500 cân Anh...Một con ma (Phantom) như đứng khựng trên bầu trời, đầu chúc xuống bắn ra tới tấp loạt đại bác vào vị trí phòng không địch rồi từ bụng ba trái bom như áo choàng của tử thần rơi xuống. Chỉ thấy tiếng bom, có lẽ khẩu phòng không đã bị loại...Như anh em sinh đôi, hai F4 nhàn nhã trước sau bay đợi lệnh. Để ý, lúc này còn thêm một chiếc Covey nữa bay trên cao hẳn...Con ma (Phantom) bay sau, tẽ xuống thẳng mục tiêu trút loạt đại bác, rồi cất lên cao. Không nghe tiếng phòng không.
Tiếng súng liên hồi hàng loạt như pháo đêm giao thừa xen lẫn những quả pháo đùng giống tiếng bass đệm ở về hướng nam...Đơn vị bộ binh đang được hỗ trợ để tấn công tiến chiếm mục tiêu địch. Cửa ngõ vào khu A sầu khó nuốt. Hai Phantom giờ đã có mục tiêu mới...Vị trí đêm qua đoàn xe đi về hướng nam.
Bom đạn lại tiếp thêm vào trận địa, nghe rải rác có tiếng pháo của cả hai phía. Trận chiến tiếp diễn với hai F100 sơn mầu rằn ri Thủy-quân-lục-chiến Mỹ. Toán chúng tôi âm thầm di chuyển tiếp tục nhiệm vụ.
Một con dốc thoải dễ chịu và những cây chồi che chắn vừa đủ, nắng gay gắt nhiều khi chiếu thẳng bỏng vai. Gió lặng, không khí hầm hập. những cụm chuối trên chín cả buồng bám theo đàn ruồi có cả ong lang lhang sài đỡ...Thầm nghĩ cứ tiếp tục thế này chúng tôi mát khá nhiều nước! Yên lặng như tờ, xung quanh yên bình...Phía trận chiến cũng hồi kết thúc trả lại bầu trời sự nguyên thủy...Một cánh rừng râm mát như thiên đường. Chúng tôi thở dốc ngồi hưởng thụ...Bầu trời lại bị khuấy động bởi tiếng trực thăng phầm phập. Trông lên, cả đoàn sáu chiếc, Kingbee cùng Cobra sơn rằn đen quen thuộc. Phút chốc chiếc Covey lóe sáng trong tầm mắt chúng tôi. Tiếng rocket và đại liên vọng lại...Họ vừa rước toán hay thả toán.
10
Từ đầu năm 1971, tôi đã thấy và thắc mắc trong lòng về trò chơi hành quân của đơn vị...Những cuộc thả hình nộm và chiếu pháo liên tiếp diễn ra song song với toán xâm nhập. Người ta đã chế ra loại tấm nhựa có những ngăn chất nổ liên kết nhau bằng hệ thống dây cháy chậm, khi kích hoạt nổ thì cũng như bánh pháo cứ tuần tự cho đến hết. To bằng cái chiếu, phải cuốn tròn, gấp lại đưa lên trực thăng rồi thả xuống một bãi trống, không quên giật ngòi nổ...Thế rồi, nghe ra giống như một trận giao tranh ngắn ngủi...SOG đang trong kế nghi binh, mà chỉ những cấp cao mới biết được chủ đích.
Buổi chiều đi mau thật, toán qua hai con đường mòn và giờ đây trước mặt ba căn nhà sàn trên lưng chừng cây...Một hồi lâu quan sát động tĩnh, toán tẽ ngang rồi thẳng vào mục tiêu. Bóng chiều vàng ệch cố rọi những tia nắng hắt vào mặt sáu nghệ nhân Lôi-hổ. Chẳng thẩm mỹ nhưng nét oai không chê vào đâu được với sáu cái bóng chính họ in dấu một bên...Một điều nữa, cách phục sức, trang bị như những thượng khách của rừng...Mà thiết nghĩ chỉ có núi rừng mới đón tiếp họ...Đêm về tiếng côn trùng gần đây rả rích, kêu than, chim đã về tổ nhưng vượn lại hú. Bên bốn tảng đá, sáu tâm hồn cô đơn cứ mãi cô đơn với chính họ và giấc ngủ cô đơn nào lại đến...Cầu cho đừng có những giật mình trong đêm.
Đêm an bình ngon giấc, cữ cà phê với điếu Capstan giữa sương bay lãng đãng. Tiếng gà gáy dồn tạo sinh động cho rừng âm u, huyền bí. Khu vực yên lặng một cách lạ kỳ...Tiếng pháo binh vẫn thăm dò nơi hướng nam. Muông thú khởi sự dạo khúc đầu chào ngày mới. Một con khỉ cao lớn lông vàng đang thống lĩnh cả đàn khỉ bé leo qua lại những tảng đá trước mặt. Nó dừng lại, ngang nhiên, chễm chệ ngồi trên đá thách thức nhìn chúng tôi. Châu ngồi gần nhất lấy hòn đá ném đuổi đi. Thật ngạc nhiên, thằng khỉ đầu đàn cũng lượm đá dưới chân ném lại chúng tôi. Chưa hết, lũ khỉ sau lưng giạt ra, túa tìm đá để ném...Cả toán vội vàng núp vào tảng đá lớn bên cạnh trong lúc những hòn đá vẫn rớt xuống lộp cộp...Sau cuộc tấn công là những tiếng khột khịt như nói chuyện với nhau...Lại một ngạc nhiên, đàn khỉ đang tranh nhau tìm chỗ núp như chúng tôi. Thế rồi như đã có thỏa thuận ranh giới...Lũ khỉ trên kia, chúng tôi ở đây.
Toán di chuyển và đã qua được hai con đường mòn, giờ đang đứng trước dẫy hấm hố bên những gốc cây. Toán ngồi trong một bụi rậm quan sát cả giờ đồng hồ. Covey cũng đã lấy bản báo cáo từ sớm...Hoàn toàn yên lặng...Tôi bàn tính một mình ra xem dấu vết nơi những hầm trú ẩn. Điệp đồng ý và toán sẵn sàng yểm trợ. Bỏ lại ba lô, tôi lum khum nhanh từ gốc cây này sang bụi rậm khác và đến được hệ thống hầm trú ẩn...Quan sát kỹ tận mắt...Tất cả còn mới, đến những bước chân trên đất còn sắc sảo chưa bị mờ, những đầu cây củi chặt bằng dao chưa bị đen vì thời gian. Tiến thoái lưỡng nan,toán quyết định ở đây nghe ngóng động tĩnh và sau ăn trưa sớm, di chuyển ngay buổi trưa để tránh bớt sinh hoạt của địch. Trong bụng cứ thắc mắc mãi sao nơi đây địch không truyền tin cho nhau bằng tiếng súng...Chính sự yên lặng đang tạo cho chúng tôi cái áp lực nặng nề có phảng phất nét sợ hãi. Toán di chuyển cách quãng từng người yểm trợ cho nhau, lúc bụi rậm, lúc gốc cây để vượt cái địa hình khó chịu này...An toàn và giờ đây cây rừng đang che chắn chúng tôi. Tiếng gió ào ào trên cây trước mặt và cơn gió lốc đang trên đầu chúng tôi, nó đi ngang và trườn nhanh như con trăn về phía sau. Châu đưa tay ra dấu dừng lại. Tôi và Điệp lên xem...Trước mặt bên tay trái ba dãy nhà chạy dài, liền nhau...Lại một căng thẳng ập đến.
11
Toán cùng nhau bàn định. Tôi bật máy gọi Covey báo cáo khẩn, rồi chúng tôi cũng tìm được một vị trí tốt để quan sát...Trung sĩ Thành và Cường nhóc gài mìn phòng thủ...Bây giờ mọi người đã ở vào vị trí chiến đấu. Tôi đổi ba lô cho Thạnh và giữ máy truyền tin. Điệp bên cạnh luôn quan sát động tĩnh.
Ba dãy nhà sàn vẫn im lìm như ba quái vật ngủ, chỉ cách vị trí toán khoảng năm mươi mét...Thầm nghĩ nếu có dấu hiệu địch quân thì toán cũng đã trốn sang đường khác để rồi đánh dấu trên bản đồ báo cáo...Ngồi lâu rồi cũng quen dần, mọi căng thẳng tự vơi đi. Ánh chiều tà xuyên ngang thấy rõ dãy nhà như trong tranh...Mãi chẳng thấy bóng người. Hàng cây bắc sàn theo ánh nắng chiều như nhiều con mắt liếc nhìn chúng tôi. Những cầu thang bằng cây rũ xuống đất ý chờ đợi...Thiếu úy Điệp hỏi ý tôi. Đợi nhá nhem tối hai người sẽ vào thám thính khu nhà. Tôi đi thông báo cho mọi người và báo mật hiệu lúc trở về là ba tiếng kêu tắc kè...Nhắc họ nhất là Trung sĩ Thành, chỉ một tiếng sau tiếng súng chạm địch, toán mới có quyền di chuyển.
Bóng tối đồng lõa đưa hai đứa đến dãy nhà an toàn. Vẻ vắng lặng rợn người, tôi có cảm giác như có ma bên trong. Cơn gió hắt cái mùi ẩm mốc đến ghê người...Đi phía sau nhà lần mò dãy thứ hai, rồi thứ ba. Hoàn toàn vắng lặng...Trở lại đi phía trước, bên cạnh một giao thông hào chạy dài đen kịt...Vậy phải xâu lắm mà ngay đầu hào có bậc thang đi xuống...Tôi thì thầm hỏi Điệp hay đây là bệnh viện mà nhiệm vụ chúng tôi phải tìm. Thiếu úy Điệp gật đầu tán thành. Chúng tôi trở về nơi toán trú ẩn.
Đêm qua đi trong tiếng súng và pháo dồn dập...Có lúc tạm yên sau đó lại bùng lên, nơi sư đoàn bộ binh hành quân...Ngồi nhìn con rồng đỏ từ chiếc C119 (Hỏa long, Spectre) và ánh hỏa châu treo trên bầu trời tỏa sáng. Toán chúng tôi ngủ đêm trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê...
Ngồi nhìn ánh trăng chỉ còn một nửa, sắp lao vào rừng cây, hắt lên vùng trời phản chiếu những bụi mây trắng bạc. Bóng mờ mờ vì sương sớm tạo cái lạnh bất ngờ bởi luồng gió từ xâu...Như thường lệ, tôi đun ca nước sôi, mắt nhìn về hướng dãy nhà nhưng mịt mù chẳng thấy. Cảm giác yên bình đến với tôi, bởi chắc chắn rằng có sự điều động mới đang diễn ra sang hướng nam của địch quân...Trên cành cây cao chùm lan rừng hồng thắm lay động theo gió và những hạt nắng sớm li ti qua kẽ lá lung linh. Tiếng quen thuộc của Covey, tôi bật máy chờ đợi...Giọng Đại úy Ginh (Trần trung Ginh) sĩ quan không thám đang gọi lập lại. Tôi chuyền ngay bức điện. Thiếu úy Điệp quyết định ở tại vị trí chờ lệnh vì nhiệm vụ đã hoàn thành, việc cuối cùng liên quan là sáng nay tôi và Điệp phải chụp cho xong những bức ảnh ba dãy nhà sàn.
Suốt cả nửa buổi sáng, giờ ánh nắng đã làm tan đi làn sương mù. Tôi và Điệp vững tin, mạnh dạn một lần nữa đột nhập...Đến được khu nhà, ngồi chờ hồi lâu. Điệp lựa một gốc cây để yểm trợ cho tôi chụp hình. Ánh nắng ban sáng thuận lợi, nếu vào buổi chiều hoặc trưa thì bóng những tàn cây cao cồ thụ sẽ làm dâm mát khu nhà...Chụp toàn cảnh,từng dãy nhà,cầu thang trước nhà, hệ thống giao thông hào phía trước, bậc thang xuống hầm...Tôi và Điệp rút êm. Trên bầu trời chiếc CH46 đang bay với tòng teng khẩu pháo vào trận...Toán ăn cơm trưa, vui vẻ hiện lên mọi gương mặt như trong buổi dả ngoại. Bức điện từ Covey được chuyển xuống.Điệp mở khóa và ra lệnh gỡ mìn di chuyển tìm bãi đáp. Nắng gay gắt, tôi nói với Châu đi vào những bóng cây lớn...Hắn cười "hết sợ rồi à" Tôi dục đi cho sớm...Trong khu vực có nhiều bãi đáp nên Covey chẳng quan tâm...Đúng vậy, gần đây chúng tôi đã tìm thấy một bãi rộng cây cỏ. núp quanh phiến đá, toán chờ trực thăng.
Ngồi chưa nóng chỗ. Covey đang trên đầu eo éo trong máy xin số nhà...Điệp đang chiếu gương.
-Chalie Romeo đây November echo, lệnh cho bạn :Toán được triệt xuất bởi chiếc Kingbee thứ hai, chiếc đầu xuống thi hành nhiệm vụ. Yêu cầu yểm trợ của bạn. Rõ, trả lời.
- November echo, rõ 5/5.
Nhìn về hướng đông, bóng trực thăng rõ dần. Chiếc Cobra dẫn đầu và chiếc kia bay ngang tầm với bốn Kingbee. Ầm ĩ cả khu vực, nơi bìa rừng bầy chim táo tác kêu lánh nạn...Châu đang phất chớp cái panel mầu vàng ấn định trong mật mã hành quân...Cobra xẹt một hàng rocket vào bìa rừng rồi bắn với loạt đại liên về phía cuối bãi. Chiếc Cobra thứ hai liền khi nhả loạt 40 ly và đại liên về mé rừng bên kia...Chiếc Kingbee ở giữa đang lù lù đáp xuống. Vừa chạm đất bóng hai người Mỹ mỗi người mỗi bọc nhảy ra đến khu đất trải vội tám nhựa như cái chiếu, cẩn thận giật chốt nổ rồi mau lẹ leo len trực thăng...Cũng vừa chiếc Kingbee thứ hai đáp xuống , đưa chúng tôi lên, trong tiếng đạn yểm trợ của Cobra. Nhìn xuống tôi chắc một điều, chỉ một thời gian đã được ấn định hẹn giờ...Như một trận đụng Biệt kích hai chiếu pháo sẽ nổ và địch tưởng rằng có Biệt kích đâu đây?!.
Trên trực thăng thầm nghĩ, gật gù: nhanh và gọn.

No comments:

Post a Comment